Sợ nhất là cháy rừng
Khoảng 2 năm nay, ngoài những công việc thường nhật như chăn nuôi bò, lợn, trồng cây ăn quả… để có thu nhập trang trải cuộc sống cho gia đình, ông Sa Chí Lỹ, người dân tộc Mường, ở bản Tân Kiểng, xã Mường Do, huyện Phù Yên, còn gắn bó với một công việc khá đặc thù: tuần tra bảo vệ rừng.
Ông Lỹ là một trong những thành viên của Tổ quản lý bảo vệ rừng bản Tân Kiểng.
Được giao nhiệm vụ bảo vệ hơn 600ha rừng, ông Lỹ cùng các thành viên trong tổ thường xuyên phải đi bộ, leo núi hàng chục cây số mỗi ngày để giám sát, phòng ngừa nguy cơ rừng bị xâm hại.
Tổ quản lý bảo vệ rừng bản Tân Kiểng có 4 người, được người dân trong bản chọn, luôn làm việc với tinh thần trách nhiệm cao. Thông thường, các thành viên trong tổ chia phiên đi tuần. Những khi cảm thấy địa bàn có nguy cơ cao bị chặt phá rừng hoặc cháy rừng thì cả tổ cùng đi.
“Tôi làm nghề này 2 năm rồi. Nhiều lúc chúng tôi lo đến mất ăn mất ngủ. Sợ nhất là cháy rừng. Có lần người dân đi đốt ong, gây cháy, cả tổ phải đi khắc phục sự cố, nửa đêm cũng chưa được ăn cơm. Tuy nhiên, số lần cháy lớn như thế không nhiều. Và sau sự cố, chúng tôi đều đã tích cực trồng lại cây để phục hồi rừng”, ông Lỹ kể với VietNamNet.
Tổng số nhân sự của các tổ quản lý bảo vệ rừng trên địa bàn xã Mường Do hiện có khoảng 100 người. Mấy năm nay, công ty lâm nghiệp được hỗ trợ tiền khoán bảo vệ rừng từ nguồn vốn chương trình mục tiêu quốc gia phát triển kinh tế - xã hội vùng đồng bào dân tộc thiểu số và miền núi (chương trình 1719). Song, công ty lâm nghiệp dành trọn khoản tiền khoán đó cho người dân tham gia bảo vệ rừng, mức hưởng tính theo diện tích rừng, khoảng 400 nghìn đồng/ha/năm.
Nguồn tin: baomoi.com
Ý kiến bạn đọc
Những tin cũ hơn
Trường tiểu học Thạnh Phước thuộc xã Thạnh Phước, huyện Giồng Riềng, tỉnh Kiên Giang là một trường ở vùng nông thôn sâu, kinh rạch chằn chịt, dân cư sống phân tán, giao thông nông thôn đi lại giữa các tuyến kinh phụ còn khó khăn nhất là vào mùa mưa, lũ, cơ sở hạ tầng còn thấp. Dân cư chủ yếu...